Thứ Bảy, 28 tháng 1, 2012

Dark secrets: No time to die - Chap 1a

Chap 1a

Jenny?Jenny, em có ở đó không? Làm ơn nghe điện thoại đi Jen. Chị cần phải nói chuyện với em. Em đã nhận được email của chị chưa?Chị chẳng biết phải làm gì nữa. Chị nghĩ chị nên rời khỏi Wisteria.

Jenny, em đâu rồi?Em đã hứa là sẽ đến thăm chị mà. Sao em vẫn chưa đến? Ước gì em nghe điện thoại. Thôi được, nghe này, chị phải trở lại buổi tập. Hãy gọi cho chị. Gọi cho chị sớm nhất có thể.


Tôi nhận được tin nhắn của chị tôi vào khoảng 11 giờ đêm đó, khi tôi trở về căn hộ của gia đình tại New York. Tôi gọi cho chị ngay lập tức dù có hơi miễn cưỡng. Liza lớn hơn tôi một tuổi, nhưng nhiều khi tôi mới là chị cả, luôn kéo chị thoát khỏi mớ rắc rối – và chị vướng vào chúng khá thường. Nhờ tài năng cường điệu hóa vấn đề, chị có thể biến một hiểu lầm nhỏ ở quán ăn tự phục vụ của trường thành bản bi nhạc kịch.
Dù thấy rằng đây lại là một sự kiện phóng đại nữa, tôi vẫn thức đến hai giờ sáng, gọi đi gọi lại cho chị. Sáng sớm hôm sau, tôi cố liên lạc với chị thêm lần nữa. Dần cảm thấy lo lắng, tôi quyết định kể với mẹ về lời nhắn điện thoại. Tuy nhiên, trước khi tôi làm việc đó, cảnh sát Wisteria đã gọi tới. Liza đã bị sát hại.

Mười một tháng sau, chú Sid chở tôi đi lòng vòng các con đường nhỏ của Wisteria, Maryland.
“Chú không thích nó. Chú không thích nó chút nào.” Chú nói.
“Cháu nghĩ nó là một thị trấn xinh đẹp.” Tôi đáp, vờ như không hiểu ý chú. “Chắc hẳn là họ có rất nhiều hoa ở đây”
“Cháu biết chú đang nói gì mà Jenny.”
Chú Sid là phục vụ kiêm tài xế của bố tôi. Nhiều năm trời đưa bố đi đi về về giữa nhà và rạp hát, chở Liza đi học nhảy và luyện thanh, đưa tôi đến những buổi luyện tập thể thao đã khiến chú trở thành một phần của gia đình tôi.
“Bố mẹ cháu không nên để cháu đến đây, đó là điều chú đang nói.”
“ Trường trung học Chase có một chương trình hè hay về kịch nghệ trung học.” Tôi chỉ ra.
“Cháu ghét kịch nghệ.”
“Người ta có thể thay đổi mà chú Sid.” Tôi đáp – dù với tôi thì chẳng phải vậy.
“Cháu thay đổi ư? Cháu là người kiên định và bình thường nhất nhà.”
Tôi cười, “Về gia đình cháu thì nói vậy cũng không phải là quá.”
Cha tôi, Lee Montgomery, thế hệ thứ ba của gia đình kịch nghệ Anh, làm mọi việc với một tài năng kịch nghệ thiên bẩm. Ông đọc danh sách hàng tạp hóa và quảng cáo trên báo như đọc thơ Shakespear. Khi ông nhấc một cái cốc từ máy rửa bát lên để xem xem đã sạch chưa, trông ông hệt như Hamlet đang ngắm nghía cái đầu lâu của Yorick. Mẹ tôi, trước đây là Tory Summers, một ngôi sao nhí sống sáu năm đáng thương tại California, đã vui vẻ từ bỏ công việc đó và cưới bố tôi. Dù vậy, bà vẫn là kiểu người dạt dào chất nghệ sĩ [2] – nồng nhiệt, đầy cảm xúc và không bị giới hạn bởi những thứ như lí trí hay thực tế. Về nhiều mặt, Liza rất giống mẹ, một con người mơ mộng.
Tôi có mái tóc đỏ của mẹ và thể chất nhanh nhẹn của bố, nhưng chắc là tôi được di truyền gen kịch nghệ kiểu như đã bị đột biến gì đó: Tôi sợ sân khấu khủng khiếp.
“Chú không nghĩ là nơi đây an toàn” Chú Sid tiếp tục cuộc tranh luận.
“Tỉ lệ giết người ở đây hầu như chỉ bằng một phần mười tỉ lệ một phần trăm ở New York”. Tôi nhận xét. “Với lại chú Sid à, kẻ giết Liza đã chạy lên phía Bắc rồi. New Jersey là nơi hắn hành động lần cuối. Cháu cá là giờ hắn đang chờ chú tại cầu Brooklyn”. Sid càu nhàu. Tôi khá chắc chắn là mình không thể lừa được chú bằng việc nói về vụ sát hại Liza một cách dễ dàng. Trong một khoảng thời gian, việc cái chết của chị ấy là do một tên giết người hàng loạt thực hiện đã dẫn ra một lối thoát - bởi toàn bộ chuyện này quá không thực, cái chết quá lạnh lùng - để tôi có thể ngăn sự kiện này cách xa mình – trong một khoảng thời gian.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét